Nguyễn Đình Chiểu (1822-1888) sinh ra trong một gia đình có truyền thống nho giáo tại Gia Định (Thành phố Hồ Chí Minh ngày nay). Cha ông là một nhà nho (gốc Huế) làm việc dưới thời của Tả quân Lê Văn Duyệt. Nguyễn Đình Chiểu được sinh ra khi cha ông vào Gia Định làm việc, sau thời kỳ binh biến Nguyễn Đình Chiểu được cha đưa ra Huế học cho đến năm 1840.
Cuối năm 1848, mẹ của Nguyễn Đình Chiểu mất nên ông đã cùng em trai lặn lội trở về Gia Định từ Huế để chịu tang. Mới đến được Quảng Nam thì ông bị ốm, cộng với việc quá thương xót mẹ nên bị mù. Trong thời gian chữa bệnh, Nguyễn Đình Chiểu đã học thêm được nghề y. Năm 1851, Nguyễn Đình Chiểu mở lớp dạy học và hành nghề chữa bệnh tại Gia Định. Năm 1862, sau khi Pháp chiếm được 3 tỉnh miền Đông Nam Kỳ, Nguyễn Đình Chiểu cùng vợ con chuyển về Ba Tri để sống. Tại đây, ông đã dùng việc dạy học, làm văn thơ và bốc thuốc để phục vụ nhân dân trong cuộc kháng chiến.
Nguyễn Đình Chiểu là tác giả của những tác phẩm nổi tiếng như Lục Vân Tiên, Chạy giặc, Dương Từ – Hà Mậu, Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc, Từ biệt cố nhân,…